Đang Nứng Thì Thằng Bạn Thân Về Kịp Lúc. Tôi nhìn về phía trước, phía sau, thậm chí còn nhìn lên bầu trời, rồi cuối cùng mắt tôi cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Mái tóc dài màu đỏ sẫm của cô xõa xuống sau đầu, nhìn từ xa, dáng người cô trông thon thả khiến người ta tưởng cô là một cô gái trẻ. Chỉ có ngực và eo của cô ấy được che bằng vải đen, thoạt nhìn cô ấy dường như chỉ mặc đồ lót. Shuichi nhận ra cô ấy vì cô ấy đang đi bốt đen. “Gia tộc?” Vâng, đó là một gia tộc. Krang đang lơ lửng trên không gần căn hộ sinh viên, nhìn xuống Shuichi. Đuôi mái tóc dài màu đỏ tươi của cô xõa ra bồng bềnh, bề mặt cơ thể cô tỏa ra ánh sáng đỏ tươi mờ nhạt. Đôi mắt anh cũng hơi đỏ lên. “Huhuhu” trong đầu Tú Nghi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Có một chút bối rối trong giọng nói trẻ con của cô ấy, có thể nhận thấy rõ ràng nhưng lại có phần đáng sợ. “Haha!” Toàn thân Tu Nghi lại cứng đờ vì nụ cười vang vọng trong đầu. Nỗi sợ hãi của tôi ngày càng lớn, gan tôi lạnh hơn và máu bắt đầu chảy. Vai của Shuichi khẽ run lên, anh nhìn chằm chằm vào Kuran, người giơ tay phải lên trước mặt anh với ánh mắt lạnh lùng.

Đang Nứng Thì Thằng Bạn Thân Về Kịp Lúc
Đang Nứng Thì Thằng Bạn Thân Về Kịp Lúc