Về Nhanh Để Mà Chơi Cái Lồn Của Em Nữa Chứ. Dù tôi có khóc lóc van xin anh ấy cũng không dừng lại. Anh ấy không né tránh bạo lực. Hơn hết, tôi phải sống với cảm giác xấu hổ đến mức muốn biến mất mãi mãi. Khi cô được gọi đến phòng Awu vào ngày đầu tiên, Mina lẽ ra chỉ nhìn cô nhưng thay vào đó anh ta lại cởi quần áo của cô và liếm khắp người cô. Awu bị đẩy xuống giường và điên cuồng liếm lưỡi dù Mina có khóc lóc van xin thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không chịu dừng lại. Quá sợ hãi, cơ thể cô cứng đờ, Mina chỉ biết khóc lóc cầu xin sự tha thứ. Anh ấy liếm âm hộ của tôi cho đến khi tôi bất tỉnh, và thậm chí cả lỗ đít của tôi, khiến tôi gần như ngất đi vì xấu hổ. Sự bối rối lúc đó vẫn còn in sâu trong trí nhớ của Mina. Ngoài ra, chắc hẳn tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi thực sự muốn biến mất. Tất cả những gì tôi có thể làm là cầu mong thời gian trôi qua thật nhanh. Takeru nói: “Mẹ ơi, hãy giữ ấm trong nhà nhé.” Được rồi, nhưng tại sao? Bạn phải chắc chắn rằng mình không bị cảm lạnh. Đối với một cô gái, chỉ cần tắm thôi đã là một điều vô cùng khó khăn. Anh phải ở trong bồn hơn một giờ mới đi tắm. “Anh sẽ bị ướt mất.” Mina ngừng cầm đũa.

Về Nhanh Để Mà Chơi Cái Lồn Của Em Nữa Chứ
Về Nhanh Để Mà Chơi Cái Lồn Của Em Nữa Chứ