Yui đang cởi quần áo và mặc chiếc áo khoác cô vừa mặc vào. Dường như không có gì sai trái trong tháng Năm, nhưng vì trời là ban đêm nên nó cũng không có gì sai trái. “Đi thôi.” “C-Ở đâu?” Tôi xỏ giày vào và nhìn Yui, người có vẻ bối rối. “Đi dạo đi. Chó không phải là như thế sao?” “Thật sao?” Yui khỏa thân, hai tay bị trói sau lưng và mặc áo khoác, trông như đang cầu xin sự tha thứ. “Tôi rất vui vì con chó này có thể mặc quần áo.” “Ồ, vâng. Cảm ơn bạn.” Yui nói khi cô ấy bắt đầu đi giày. Nút “Tôi sẽ đóng mặt trước” và bạn đã hoàn tất. Ngoài trời hơi lạnh nhưng chỉ cần một chiếc áo khoác là đủ. Đi bộ dọc theo con đường vắng vẻ để đến đích. Trong một thời gian, Yui vẫn bình thường nhưng dáng đi của cô dần trở nên thất thường. “Ahhh” tôi nghe thấy tiếng hét từ bụng mình. “Ừ” Yui nghiêng người về phía trước, Nara chậm rãi theo sau. Mỗi lần tôi bước đi, núm vú của tôi cọ vào vải áo khoác. Tôi vừa nảy vừa cố gắng chống lại sự thôi thúc đi đại tiện, việc này rất khó khăn. Tại sao lại đẹp đến thế khi thấy cô vâng lời dù bị buộc phải chịu đựng và quằn quại trong đau đớn? Tôi muốn làm cho nó đau đớn hơn.

Vợ Dâm Đãng Ở Nhà Tìm Trai Về Vui Vẻ
Vợ Dâm Đãng Ở Nhà Tìm Trai Về Vui Vẻ